Thám tử kể chuyện : Phạt 100k rồi chạy ngay đi
Chị họ tôi bỏ nhà ra đi đã hơn chục năm. Không ai biết chị đi đâu, làm gì trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy. Lý do vì sao chị họ tôi bỏ nhà ra đi thì lát nữa tôi sẽ nói sau. Giờ, tôi muốn kể về chị họ tôi trước đã.
Truyền thuyết kể rằng: một lần mẹ chị ra đồng bón phân. Nhìn thấy một vết chân lợn rất to in trên mặt ruộng nên đã tò mò ướm thử vào. Về nhà, mẹ chị bị chậm kinh, mua que thử thai thì hai vạch. Tất nhiên là mẹ chị có thai với bố chị. Còn cái bàn chân lợn thì nó không liên quan gì. Chủ yếu kể ra vậy để nghe cho nó ly kì.
Ngay từ cái thời khắc chuẩn bị chào đời. Chị đã bộc lộ cái tính khí trái khoáy đến quái gở của mình. Thường khi sinh sẽ có hai dạng: thai xuôi (đầu chui ra trước) và thai ngược (chân chui ra trước). Nhưng chị thì chẳng thuộc cái thể loại gì: chị cứ chổng mông ra ngoài. Khiến mẹ chị rặn bở hơi tai mà không tài nào phọt chị ra được. May sao gặp ông bác sĩ cao tay: ông ấy lấy tờ 100k huơ đi huơ lại. Chị nhìn thấy liền thò tay chộp, chỉ chờ có vậy, bác sĩ túm tay chị lôi ra ngay.
Chưa hết, lúc lôi được chị ra ngoài, sợ chị ngạt, bác sĩ vỗ mạnh vào đít chị ba phát. Nhưng chị không khóc, mà lại trợn mắt nhìn bác sĩ. Rồi chửi: “ịt ẹ ày, ằng óc ợn”. Vậy là thay vì cất tiếng khóc, chị họ tôi đã cất tiếng chửi chào đời.
Về chuyện học hành, chẳng biết có phải vì mẹ chị ướm vào cái bàn chân lợn. Lúc mang thai chị hay không mà lớn lên chị học ngu như lợn. Chị đúp 3 năm bậc mầm non, mất thêm 8 năm để hoàn thành bậc tiểu học. Tuy nhiên, lên trung học thì chị lại ra trường sớm hơn các bạn… vì bị đuổi học. Tôi hỏi chị tại sao bị đuổi, chị bảo: “Tao nhìn trộm thầy hiệu phó tắm”. Tôi lắc đầu: “Có vậy thôi mà người ta cũng đuổi học chị ư? Thật quá đáng!”. Chị thở dài: “Cũng không hẳn vậy. Vì khi thầy hiệu trưởng gọi tao lên phòng nhắc nhở thì tao đã đấm cả hiệu trưởng”.
