Phút tâm trạng đời thám tử
Nhớ ông anh học Bách Khoa, hơn tôi 7 tuổi. Làm bên công ty xây dựng X, một công ty khá lớn ở Sài Gòn. Lấy bà vợ làm giáo viên. Mà ổng thì cũng giỏi kiếm tiền ngoài nữa. Có nhà, có xe, vợ đẹp, con khôn. Tưởng như là viên mãn. Mà đùng một cái, chị vợ bị ung thư. Anh phải bán sạch cửa nhà, xe cộ, đưa chị sang Singapore chữa bệnh. Thậm chí anh còn vay mượn bao nhiêu tiền của gia đình, bạn bè. Trước lúc anh đi, hai anh em còn ngồi tâm sự : Anh có thể từ bỏ tất cả. Nhưng chị thì anh không bỏ được chú à. Vợ chồng mà. Tình và ngãi, sao mà buông bỏ đôi tay nhau ra được.
Đấy, tính anh tôi nó có tình có nghĩa như vậy đấy. Có lẽ vì vậy mà trời thương. Rồi chị cũng khỏi bệnh, anh chị lại về Việt Nam. Cùng đi kéo cày trả nợ. Nhưng cái cuộc đời này nó trớ trêu. Chị quen sống sung sướng rồi, chị không chịu được cuộc sống lam lũ. Chị bế đứa con về bên nhà ngoại. Rồi chị đi xuất khẩu lao động, bên Séc. Sau đó chị lấy chồng mới luôn, chị bỏ rơi ông anh tôi. Anh chán đời, phiêu bạt ra tận Phú Quốc.

Tháng 12 năm vừa rồi, gặp anh trên Đà Lạt. Anh về thăm đứa con, quê ngoại chị ấy trên này. Còn tôi thì đang trong 1 chuyên án dài ngày với chiếc xích thố Yamaha. Tình cờ gặp anh ở một quán ven đường. Nhìn cái dáng phong trần của anh mà tôi suýt nhận không ra. Đang đúng đợt nhiều gió lạnh, hai anh em bên nồi lẩu ếch. Anh nói : gió lạnh về nhớ vợ con vl chú ạ. Ngày xưa cứ khi gió lạnh về là cả nhà lại dắt díu nhau đi mua quần áo. Chị nhà anh (anh vẫn giữ cái danh xưng đó cho chị- dù chị đã bỏ anh đi) bị một cái tật. Là chỉ thích mặc đồ màu đỏ. Cái gì cũng phải màu đỏ mới cho là đẹp. Kì quái ! Rồi anh cười lớn.
Nhấp 1 ngụm rượu, rồi hai anh em ngồi im lặng. Hơi nước từ nồi lẩu bốc lên, làm nhòa lên cặp kính anh mang. Là hơi nước … hay là … nước mắt anh tôi ?? Đến một độ tuổi nào đó, người ta chẳng thể làm gì khác hơn là sự im lặng. Thi thoảng, chỉ muốn ngồi một mình ở góc quán quen. Thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như áng mây trời. Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn.
Tôi lại nhớ 1 câu đã đọc được đâu đó. “ Chúng ta ngay cả bạn bè cũng không được, và gặp gỡ hóa ra là chuyện rất buồn. Vô số lần nào đó, mình đã lặng lẽ rời đi. Dẫu lòng vô cùng thương mến ai đó. Có lẽ chúng ta chẳng đủ duyên để làm 1 người bạn, một người tình đắm say thì thôi. Thà làm người dưng để có khi trong dòng đời tất bật, ta quay quắt nhớ về nhau.
Tình yêu là như vậy. Hẹn hò thề thốt với nhau. Cuối cùng cũng không vượt qua được những cám dỗ của tiền tài, dục vọng. Vì vậy khi yêu ai hãy cứ yêu hết mình, nhưng đừng đặt trọn niềm tin vào đó. Bởi vì có thể, 1 ngày nào đó, bạn sẽ mất tất cả đấy. Trên đời này có lẽ tồn tại những thứ vĩnh cửu. Nhưng tình yêu tuyệt nhiên không nằm trong số đó.
Công ty thám tử Yuki – Thương hiệu thám tử uy tín tại TP HCM
Hotline 1900 0002